Nghe lời hắn, tất cả đều hồ hởi, háo hức, chỉ có con cáo già tinh khôn và đa nghi chần chừ. Hỏi, cáo bảo: "Hãy yêu quý tất cả mọi người, nhưng chỉ nên tin vài người". Nghe có lý, chúa sơn lâm bèn cử chim sẻ đi trước để dò xét.
Ba ngày sau, chim sẻ về bẩm: “Mọi lời nói của cái con người kia đều đúng, nhưng chỉ đúng có một nửa. Đến nhà một đại gia, tôi thấy đúng là có một chúa sơn lâm ngồi chễm chệ ở vị trí trang trọng nhất trong phòng khách của hắn, nhưng đó là hổ đã bị giết chết, đem lột da nhồi bông. Đến nhà các đại gia khác, thấy nhiều phòng khách bày ngà voi và các loại thú nhồi bông như tê giác, bò tót, hươu, nai, hoẵng, chó sói, cầy, khỉ, vượn… Hóa ra họ bày thú quí hiếm nhồi bông để làm sang. Nhà nào có thú rừng nhồi bông càng quí hiếm thì được coi là càng giầu sang và họ bày ngay phòng khách như để trưng ra niềm tự hào đẳng cấp vượt trội của mình”.
Thế còn việc tham gia các bữa tệc chiêu đãi? Cả bọn nhao nhao hỏi. Chim sẻ đáp: “Tôi cũng đến một số bữa tiệc của những đại gia này. Đúng là hầu như trên bàn tiệc nào cũng có sự hiện diện chúng ta, nhưng không phải để tham dự với họ mà là để họ đánh chén. Đáng sợ hơn, có kẻ ngâm bào thai nai, bào thai gấu, bào thai tê tê… trong rượu. Thậm chí, còn có cả bào thai của chúa sơn lâm.
“Có thật không?”. Cả bọn nhao nhao hỏi. Thật 101%. Trong một bữa tiệc, tôi choáng váng khi thấy một đại gia hãnh diện bê bình rượu ngâm cả một con hổ con, rồi còn hợm hĩnh giảng giải chúa sơn lâm dưới mười lăm kg ngâm rượu là “đẹp” nhất. Nhưng phải cho vào bình, đổ rượu cho để chết ngộp, chết sặc. Có thế, những tinh chất từ trong cơ thể chúa mới được tiết ra và hòa vào rượu..
Chúa sơn lâm nghe vậy run lẩy bẩy hỏi: “Nhưng hầu hết chúng ta đã có tên trong danh mục sách đỏ bảo vệ động vật hoang dã của họ rồi cơ mà.” Cáo bĩu môi: “Họ ghi là ghi trên giấy thôi. Tin họ là chết, chúa ạ!”
Tin họ là chết, chúa ạ!
Cả khu rừng xôn xao không chỉ vì đã lâu, lâu lắm mới thấy con người xuất hiện ở đây, mà vì hắn mời tất tần tật mọi sinh vật bỏ khu rừng nguyên sinh này về ở thành phố hoa lệ hắn đang ở. Hắn nói: “Chúng tôi mở rộng cửa đón tiếp các quý vị. Các quý vị sẽ được những người giầu có nhất trong thành phố trân trọng mời ngồi ở vị trí sang nhất trong phòng khách xa hoa lộng lẫy của tư gia họ. Các quý vị cũng luôn luôn được tham gia những bữa tiệc chiêu đãi hoành tráng mà ở nơi khỉ ho cò gáy này, cả đời các các quý vị đến cả nằm mơ cũng không thấy. Hãy đi đi, đến với chúng tôi, đừng chần chừ nữa …”