Hôm nọ tình cờ tui dự một phiên tòa xử ly hôn. Tòa hỏi lý do sao mà phải bỏ nhau, hai vợ chồng nhà nọ cứ ấp a ấp úng, cuối cùng đành phải thú thật rằng họ vẫn rất thương nhau nhưng chỉ hiềm một nỗi, cái chuyện âm dương không được hòa hợp, nên phải buông tha cho nhau, đường ai nấy đi cho nó khỏe xác.
Nghe lý do chưa thuyết phục, tòa lại truy. Chị vợ cực chẳng đã, cáu kỉnh tuôn một tràng: “Nói thiệt, hàng của ông xã tui thuộc hàng… khủng, nên mỗi lần vợ chồng gần gũi, tui chịu hông nẩu (chịu không nổi). Chị nào ham to, tui xin nhường, chứ tui thì tui hãi lắm rồi. Dẫy đó!”.
Chị này tính ra còn gan dạ, chịu đựng những vài năm mới xin ly hôn; chứ chuyện cô X. ở quê tui mới thiệt đáng nói: cưới hôm trước, hôm sau cô ấy về nhà mẹ đẻ, khóc tuyên bố bỏ chồng và bỏ cái rẹt. Nguyên nhân anh chồng vì quá ham hố chuyện kia hoặc cũng có thể bị bệnh cuồng, mới có một ngày mà đòi gần chục lần.
Cô X. khóc kể: “Phải bỏ ngay, chịu gì nẩu. Cứ hở ra là ảnh đòi, đi cho heo ăn cũng bị đòi; đi rửa chén cũng bị đòi. Cũng phải để người ta nghỉ ngơi chớ! Người gì mà tham lam và ác nhơn dẫy không biết!”.
Chợt nhớ hồi nhỏ, bên nhà tui có một cô vợ suốt ngày ở nhà, đi ra đi vô, sửa sửa soạn soạn. Ông chồng thì làm công nhân xưởng gỗ. Hễ chú ấy đi làm về là cô ấy lôi tọt vào trong nhà, y như yêu quái tóm được Tam Tạng trong phim Tây du ký. Ngày nào cũng vậy.
Một lần chú ấy mệt mỏi vừa về đến nhà, bị cô vợ như điện chớp lửa xẹt lôi tọt vào trong buồng, không biết đã ăn thịt nhau chưa thì thấy bà mẹ chồng xắn quần lao ra giữa đường la làng xóm: “Bớ người ta, mày ngày nào cũng đòi như dầy thì chết tươi con bà còn gì. Trời đất quỷ thần ơi, cái thứ đàn bà gì mà hơn Võ Tắc Thiên. Bớ người ta…”.
Cả xóm tưởng vợ chồng chú ấy oánh lộn, nên xúm lại coi, sau biết lý do, ai về nhà nấy. Nhưng sau lần đó, vợ chồng cô này mắc cỡ với hàng xóm láng giềng, dọn nhà đi đâu chẳng rõ.
Đinh Xuân Thu