Trang chủ » Diễn đàn Danh Y » Chuyện đời » Khúc buồn chốn “gió Lào thổi quắt lá tre”

Khúc buồn chốn “gió Lào thổi quắt lá tre”

Nhọc nhằn do công việc? Đúng là có nhọc nhằn hơn. Hồi còn làm việc ở Bệnh viện Phổi chỉ làm một việc chuyên về hồi sức hô hấp. Giờ thì tuốt tuột: nội, ngoại, sản, nhi và linh tinh mục khác. Nội làm đa khoa. Bệnh nhi thỉnh thoảng đến. Đã từng đỡ đẻ trên xe taxi. Kịp thời chẩn đoán chửa ngoài dạ con vỡ huyết áp chỉ còn 80/20mmHg mời khoa sản mổ cấp cứu trong ổ bụng có chừng 2 lít máu. Đau bụng nào là viêm ruột thừa, thủng tạng rỗng… chuẩn bị tiền phẫu xong xuôi mới mời phẫu thuật viên. Một lúc đến ba, bốn người vào viện vì tai nạn giao thông. Kêu khóc, máu me bê bết. Hàng chục người nhà đi theo, cãi vã, tranh chấp ầm ĩ náo động… May sao đều thông suốt. Chuyên khoa sâu đã đành, tôi đã từng làm việc ở khoa nội, khoa lây, khoa nhi. Nhất là ở khoa ngoại viện phổi. Mồng một Tết năm nào, thiếu người còn được mời vào kéo van cho ca phẫu thuật vỡ khối u. Đêm đang ngon giấc. Điện thoại réo: bệnh nhân nặng. Vùng dậy chạy. Xong việc thì trời đã rạng, chưa sáng cũng không ngủ lại được. Nhọc nhằn do công việc, cho người bệnh đâu có ngán.

Nhưng hãy xem phục vụ mấy anh nghiện. Có anh được đồng bọn áp tải, toàn những tay xăm trổ đầy mình nói lời dối trá: thấy nằm ở vệ đường. Vừa nhận xong thì đã chuồn hết. Trơ khấc bệnh nhân: ngừng thở, tím ngắt, tim đập ầm ầm, đồng tử co nhỏ. Chắc chắn là ngộ độc thuốc gây nghiện rồi. Bóp bóng có ôxy. Nhanh chóng chuẩn bị naloxon. Thuốc vừa bơm hết đã thở lại rồi tỉnh. Nặng hơn phải dùng hai liều. Tỉnh lại là tìm đường chuồn. Tôi đã từng chạy theo giữ lại. Báo cho bảo vệ cặp kè, sểnh chút trèo tường rào mất tiêu. Giữ được thì không đồng dính túi…

Hôm qua thôi, có bệnh nhân tuổi ngoài đôi mươi vào cấp cứu lúc 5 giờ sáng. Anh ta kêu đau ầm ĩ và yêu cầu mổ ngay. Một búi trĩ ngoài hậu môn 20 – 30mm đỏ tía rỉ nước. Nhồi máu trĩ đau lắm nhưng làm sao mổ ngay được khi chưa mở tài khoản. Ấy là tôi nói tránh đi vì đã chứng kiến nhiều lần các cháu điều dưỡng hướng dẫn bị mắng là chỉ vì tiền! Tôi cũng từng bị bốn, năm bận. Và cũng đã có lần tôi bỏ tiền túi để thanh toán khâu vết thương cắt hai cổ tay cho một thanh nữ sau khi chịu chỉ trích của thanh nam, người đã gây ra cuộc cãi lộn. Tôi làm việc đó không phải để chứng minh mình không vì tiền, mà vì sự thương cảm cháu gái dại dột, cháu trai đã không còn sĩ diện, trịch thượng: khâu đi trả tiền sau. Cho dù các cháu có những thái độ, lời nói khác không đáng được để tôi thương. Xin quay trở lại người bệnh nhồi máu trĩ. Suốt ngày anh ta rên rỉ, làu bàu, hằn học. Uống rất nhiều nước bò húc, quẳng vỏ rỗng lung tung trên mặt tủ, dưới sàn. Đánh độc cái quần đùi, mình trần phô đầy hình xăm. Thỉnh thoảng có bạn đến dấm dúi, anh ta lại chui vào nhà vệ sinh xuỵt xoạt. Đôi lúc gào lên: đau quá. Tôi lại cho thuốc giảm đau. Chập tối bạn bè anh ta lại kéo đến bốn, năm người mang theo một triệu đồng mở tài khoản nói rằng đó là cả tiền mổ. Trời ơi, mổ trĩ theo phương pháp Lông-gô chi phí 14-15 triệu, mổ thường cũng mất một nửa. Đã thống nhất giải quyết: giải thích cho bệnh nhân đi bệnh viện khác vì không thể đáp ứng được, không phải thanh toán viện phí. Vậy là họ chửi bới, đe dọa, mạt sát cả tiếng đồng hồ.

Tôi lại buồn, lại đau. Nhọc nhằn thể xác chẳng thấm vào đâu so với nhọc nhằn tâm tưởng. Tôi nằm nghe gió Lào rít qua khe cửa suốt đêm…         

  BS. Thành An

Gửi thảo luận